Bụi Phấn được nhạc sĩ Vũ Hoàng liệt vào bài thơ cùng tên của nhà văn Lê Văn Lộc và nhanh chóng trở thành một trong những ca khúc thiếu nhi nổi tiếng nhất làng nhạc Việt. Hầu như không ai nhớ bài hát này ra đời vào thời điểm nào, trong hoàn cảnh nào, chỉ biết những ai thời đi học đều nghe và nhớ đến “Bụi phấn”.
Cũng giống như chép nhạc thơ, ca từ của Chalk Dust’s ngắn gọn và nhẹ nhàng, dễ thuộc và dễ nhớ. Mỗi khi cất lên những dòng này, người nghe như được ngồi trên ghế nhà trường, sống trong một thời ký ức, thuở học trò vô tư, hồn nhiên.
“Khi viết trên bảng đen, bụi sẽ rơi trên bục giảng. Bụi nào dính trên tóc …”
Khi cô giáo bắt đầu viết bài mới trên bảng đen với phấn, bụi trắng Rơi xuống – đây là hình ảnh đời thường giản dị dễ bắt gặp ở bất cứ lớp học nào, tuy nhiên qua tìm hiểu của tác giả, những hạt bụi này đã trở thành hình ảnh đáng trách, có hồn chứ không chỉ trên bục giảng mỗi khi phát văn. Hoặc những hạt nhỏ bị tóc kẹp vào, và chúng đã trở thành biểu tượng in trên sách.
— Động từ “rơi xuống” được nhấn mạnh là “rơi xuống” tạo cho người ta cảm giác bồi hồi, chơi vơi, bụi cứ lặng lẽ rơi xuống khiến không ai nhận ra mình đang lẫn lộn, vui đùa như lo lắng. Bản thân sinh viên bất cẩn và xấu tính. Khi bảng đen đầy kiến thức và những dòng chữ trên bục giảng cũng là lúc mái tóc của người thầy trở nên bụi bặm hơn.
“Em yêu giờ phút này cô giáo tóc đã bạc Vì bụi phấn Cho em bài học hay …”
Bụi phấn là bài học cuộc sống vô cùng quý giá cho kiến thức học tập Nghiên cứu đã mở đường và đưa sinh viên vào tương lai. Cô giáo không quan tâm đến việc nhìn thấy mái tóc bạc màu của cô ấy, nhưng học sinh không thể đếm được tóc cô ấy rụng bao nhiêu chỗ trong mỗi lớp. Ở cô, cuộc đời của mình và cuộc sống của những thế hệ học sinh tương lai thật đáng lo ngại.
“Ngày mai thật tuyệt, làm sao quên được thầy cũ, thuở còn thơ …”
Không ai để ý bước chuyển sang tuổi trưởng thành. Nó chỉ ra rằng tình hình là khác nhau theo thời gian. Màu trắng của bụi phấn xưa nay đã trở thành màu phấn cổ. Mái tóc người thầy, tâm hồn học trò lớn lên từ bụi phấn, đầy tâm huyết và chăm chút cho khóa học. Hằng ngày. “Làm sao tôi quên được” -Khi còn là “con người ta”, bức vẽ quen thuộc “Bụi phấn khi cô giáo viết trên bảng đen” năm nào có lẽ là kỉ niệm khó quên. – Một số thầy cô đã xuất hiện trong thời gian ngắn của tôi, nhưng một số lại khiến tôi nhớ về một thời gian dài. Mỗi lần ở trong lớp, mỗi lời nói, mỗi câu nói đùa, mỗi lúc nghiêm khắc, mỗi lúc bất cẩn buồn bã … tất cả những điều đó dẫn đến một chặng đường dài trưởng thành. — Mỗi khi giai điệu Bụi phấn réo rắt vang lên, tâm hồn người học trò đã qua lại rưng rưng khi nghĩ lại về thầy cũ, bạn cũ và mái trường thân yêu. Cả tuổi thanh xuân sâu mọt mang hoài niệm về một thời đã qua, những tháng ngày “bụi rơi bục giảng, tóc tai bụi phủ” – những hình ảnh mà chỉ học trò mới thấy, và chỉ lúc chia ly mới nhận ra chúng đẹp đến nhường nào. Theo thời gian, cuộc sống ngày càng thay đổi, xã hội ngày càng hiện đại. Bảng đen được thay bằng bảng cản sáng, phấn được thay bằng phấn không bụi, đôi khi là bút điện tử có máy chiếu. Thật khó để có được hình ảnh “phấn rơi của thầy khi đang viết trên bảng đen”, nhưng bụi vô hình tràn lên bục giảng hàng ngày – người thầy vẫn đeo kính hàng ngày. con kiến. Kiến thức và kinh nghiệm sống được truyền lại cho học sinh. Theo thời gian, những hạt bụi vô hình này cũng sẽ tẩy trắng tóc của giáo viên và bám vào từng giai đoạn trưởng thành của học sinh.
Cứ đến ngày 20 tháng 11 hàng năm, bụi phấn lại càng nhiều hơn. Đồng thời khẳng định giá trị thiêng liêng trường tồn của nó. Những giai điệu nhẹ nhàng và chặt chẽ này luôn có thể mang lại cảm giác bình yên và yêu đời, giống như một trào lưu mới từ xưa đến nay, mang theo bao”Ký ức tuổi thơ.